Giới thiệu chùm bài viết chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20 -11

Người Việt ta từ ngàn xưa đã có truyền thống hiếu học, “Tôn sư trọng đạo” vô cùng quý báu. Đến ngày hôm nay, truyền thống ấy vẫn được nhân dân và bao thế hệ học trò giữ gìn và phát huy. Cuộc đời của mỗi người như một dòng sông chảy xuôi theo dòng thời gian. Dòng sông ấy có êm đềm hay đầy ghềnh thác, sóng gió, dòng sông ấy đưa ta đến đầu nguồn hạnh phúc, bến đò vinh quang hay không chính là nhờ một phần ở những người lái đò thầm lặng, lặng lẽ. Họ là những người thầy, người cô rất mực khả kính, những người dành cuộc đời mình tận tụy, chắt chiu từng giọt tinh hoa của nhân loại, làm thành mật ngọt tri thức nuôi dưỡng chúng ta trở thành những người có ích cho đời.

“Tri ân” – chỉ với hai chữ ngắn gọn ấy nhưng lại chứa đựng bao nhiêu tình cảm, lòng biết ơn, sự kính trọng mà chúng con muốn gửi đến những người thầy, người cô kính yêu của chúng con đang ngày ngày miệt mài bên những trang giáo án vì những thế hệ học sinh. Tình yêu thương, sự quan tâm vô điều kiện của thầy cô thật thiêng liêng như những người cha, người mẹ thân yêu. Chúng con, những đứa học trò bướng bỉnh, nghịch ngợm đã không biết bao nhiêu lần làm buồn lòng thầy cô nhưng thầy cô vẫn dành cho chúng con một tình yêu vô điều kiện, luôn hi vọng, tin tưởng vào chúng con sau này sẽ thành đạt, sẽ trưởng thành. Nhân ngày 20/11, xin cho chúng con dùng hai chữ “Tri ân” để thay lời cảm ơn sâu sắc tới các thầy cô!

Cô giáo dạy nhạc

 

Cô vào ấm nắng mùa xuân

Cất cao giọng hát bổng, trầm đắm say

Nốt nhạc đến từ đôi tay

Lời ca cất cánh bay trong giảng đường

Tiếng thanh như sợi tơ vương

Tiếng trầm như tiếng giọt sương thu ngàn

***

Biết đâu sau những nắng vàng

Là bao giá lạnh, là ngàn tuyết rơi

Biết đâu sau nhạc rộn ràng

Âm thầm một lối, mênh mang cuộc đời

***

Quên mình vì những vườn ươm

Cô mong trái ngọt , lộc vươn giữa trời

Ơn cô, trả nghĩa cho đời

Nguyện làm nốt nhạc cho đời yên vui.

 

 

Thư gửi cô

 

Có thể bây giờ cô đã quên em

Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết

Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt

Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non

Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm

Ai sẽ nhặt dùm em xác lá

Như em thưở nào ép lá giữa trang thơ?

Ước gì.. Hiện tại chỉ là mơ

Cho em được trở về chốn ấy

Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái

Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên

Lời cô dạy: “Văn học là nhân học”

Và chẳng ai học xong bài học làm người!

Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười

Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược

Vị chua cay thưở nào cứ thấm đẫm bờ môi

Những lúc buồn em nhớ quá cô ơi!

Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ…

“Đứng trước học sinh em luôn là cô giáo”

Cô giáo trẻ

 

Lần đầu được làm cô giáo

Run run đứng chẳng dám ngồi

Nhìn đâu cũng thấy vời vợi

Toàn là môi đỏ mắt trong.

Lần đầu được làm cô giáo

Nôn nao trăm lẻ nỗi niềm

Đêm nào cũng nằm thao thức

Soạn bài trong cả giấc mơ.

Mới vừa được làm cô giáo

Đứng trên bục giảng cao cao

Có lần gặp nhiều ánh mắt

Ngỡ lạc vào giữa ngàn sao.

 

Tôi nặng trong lòng một niềm yêu

Thuở nhỏ đến trường yêu cô giáo

Ước là người lớn, được gần cô

Được lau mồ hôi trên trán ấy

Được mang cặp nặng, đỡ vai gâỳ.

Lớn thêm nhiều tuổi thấy thương cô

Tóc bạc nhẹ bay, bụi phấn mây

Bao nhiêu xuân sắc gửi giờ giảng

Mình hạc hao gầy, giáo án đầy.

Ngày lên bục giảng thấy yêu thương

Ánh mắt học sinh sáng giảng đường

Bỗng hiểu vì sao cô rơi lệ

Đường trơn, em ngã, gối trầy da.

 

Đêm nằm không ngủ, trò trốn học

Băn khoăn tự vấn với lòng mình

Thắt lòng chợt nhớ cô năm ấy

Đôi mắt thâm quầng với năm canh.

Nhiều năm làm thầy nhớ ơn cô

Trăm năm sự nghiệp một đời người

Bao nhiêu sức mạnh, bao mơ ước

Theo cô, em truyền cho mai sau!

Thầy ơi

Mãi mãi bên con tiếng của thầy vang vọng

Đã xa rồi mà con ngỡ hôm qua

Bài giảng thầy như chắp cánh ước mơ

Cho con bay khơi vùng trời cổ tích

Có những lúc lặng thầm con ngắm

Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn.

Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm

Sao thấy được nỗi lòng thầy cùng năm tháng

Đã đi qua một thời và con đã lớn

Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô

Lời giải đáp cho con không còn là ẩn số

Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bao la

Ở nơi xa theo hương bay của gió

Con gửi lòng mình thương kính đến thầy cô.

Ơn Thầy

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay

Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng

Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn

Mà lòng con xao xuyến mãi không nguôi

Biết bao thời gian rồi? Đã trôi qua? Thầy ơi…

Những lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại

Giáo án, bảng đen cùng những viên phấn trắng

Thầy như người đưa đò cần mẫn

Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi

Cho chúng con khoanh tay cúi đầu chào lần nữa

Trong tim con thầy nhen ngọn lửa

Để gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu!…

Người lái đò

Bao lớp người thầy đã chở qua  sông

Ai nhớ? Ai quên ?… con đò ngày xưa ấy?

Dòng sông vắng, người lái đò cần mẫn

Khuya sớm miệt mài, lặng lẽ buồn vui.

Giữa dòng đời vội vã nổi trôi

Con mới thấy mình còn nhiều khờ dại

Bài học xưa một lần con nghĩ lại

Vẫn hình như chưa hiểu hết cuộc đời.

Cho con một lần trở lại nhé thầy ơi

Thời thơ bé cùng những lời dạy bảo

Bài học thuộc lòng … thôi không còn gượng gạo

Áp dụng vào đời con bỗng thấy tự tin.

Tiếng ai vang trong khoảng khắc im lìm

Nghe ấm áp như tiếng thầy ngày ấy

Giọt mồ hôi lăn dài trên trang giấy

Đưa con về … kí ức mùa thi…

 

Sang sông

Một đời người – Một dòng sông

Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ

“Muốn qua sông phải lụy đò”

Đường tới muôn bước cậy nhờ người đưa.

Bao tháng năm dầu dãi nắng mưa

Con đò tri thức thầy đưa bao người

Qua sông gửi lại nụ cười

Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc, mái đầu sương

Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày

Khúc sông ấy vẫn còn đây

Thầy đưa tiếp những đò đầy qua sông….

Less progress has been made on the thesis writing tips teacher-training front

Tin Liên Quan